[Chu Tô] Cuộc chạm trán của các ảnh đế
  • Trên chiếc giường lớn, hai nam nhân thế mà vô tình nằm gọn vào nhau. Có lẽ kích thước của chiếc giường này quá dư thừa, bọn họ căn bản là muốn nằm lên nhau. Nào có khái niệm mỗi người một bên ở giữa chắn gối.
  • Bạn nhỏ Tô mơ mơ màng màng hé mắt ra nhìn, gương mặt người kia rõ ràng đập vào mắt. Tới cả hơi thở đều đều của hắn cậu cũng cảm nhận được. Một vài hình ảnh lướt qua như thước phim chiếu chậm trong đầu.....
  • "....."
  • Tô Tân Hạo trong lòng loạn như bão. Nếu có cánh thì bây giờ cậu sẽ nhảy ra cửa sổ rồi bay đi luôn chứ không thiết tha gì nữa.
  • Đang lúc bối rối lại nghe người bên dưới cất giọng. Giọng mới ngủ dậy của Chu Chí Hâm nghe có vẻ lười biếng, nhỏ nhẹ trầm trầm tựa như hắn đang thì thầm bên tai.
  • "Chào buổi sáng."
  • "Chào...." Sau một đêm như vậy....hai người vẫn có thể chào buổi sáng bình thường như thế này sao? Tô Tân Hạo nhìn hắn không biết nói gì mới phải.
  • Nhận ra cậu nghĩ gì Chu Chí Hâm cười nói: "Xem như hôm qua chúng ta...tập trước một chút."
  • Tô Tân Hạo ngồi thẳng người, nghiêm túc cảm ơn hắn. Chu Chí Hâm bị cậu quậy loạn như vậy còn không nghĩ ngợi gì vậy sao cậu phải ngại? Đúng thế! Đường đường là hai đấng nam nhi, thân thân một chút cũng chưa tới nỗi nào.
  • Nhìn Tô Tân Hạo mặt mày sáng hẳn lên đầy biết ơn cảm ơn mình làm Chu Chí Hâm suýt thì bật cười. Lấy trình độ ảnh đế ba năm Chu Chí Hâm nhập vai con người rộng lượng bảo không có gì.
  • Đợi đến khi Tô Tân Hạo vào nhà tắm rửa mặt rồi hắn mới úp mặt vào gối thở dài. Tô Tân Hạo lại đáng yêu rồi.
  • Cả hai gọi đồ ăn tới rồi cùng nhau dùng bữa sáng. Không khí ngại ngùng ban nãy bị đồ ăn làm cho bay biến sạch. Chu Chí Hâm cảm thấy Tô Tân Hạo nhìn đồ ăn còn trìu mến hơn khi nhìn hắn. Cái đống đồ ăn này đúng là nhìn không vừa mắt.
  • "Sao hôm qua anh lại ở đây."
  • Cậu vừa ăn vừa tò mò hỏi.
  • "Tới chúc mừng em."
  • "Không phải nói trên điện thoại rồi sao?"
  • "Nào có thể đơn giản như vậy."
  • Chu Chí Hâm cắn cắn cái muỗng cay đắng nhớ lại. Hôm qua vốn dĩ định đến trêu chọc bạn nhỏ này một chút, có thể dụ dỗ cậu uống với hắn vài ly. Kế hoạch trong đầu như nước chảy mây trôi ào ào, kết quả thì hoàn toàn ngược lại. Hắn bị người ta vô ý câu dẫn đến nghẹn. Chu ảnh đế nghĩ mà tức cái sự đời.
  • "Phải rồi, hôm qua tôi đánh hắn ta..."
  • "À, đánh đẹp lắm."
  • Chu Chí Hâm miệng còn ngậm muỗng tay bật ngón cái khen cậu.
  • Hắn đưa vài tấm ảnh Trần Diệp chụp được cho Tô Tân Hạo. Bộ dạng thê thảm của người trong ảnh đúng là làm người ta không nỡ nhìn. Thế nhưng là đáng đời.
  • "Vậy hắn ta sao rồi?"
  • Đúng là đánh loại này rất sướng tay nhưng Tô Tân Hạo cũng ngại phiền với thế lực nhà họ Lưu. Lỡ đâu lại làm phiền đến công ty.
  • "Bị bắt rồi, chắc vài ngày là ra thôi."
  • "Vài ngày cũng ổn. Lưu Minh hắn quen vui sướиɠ rồi, ở trong nhà giam vài ngày cũng là cực hình."
  • "Không chỉ thế."
  • "Hả?"
  • Tô Tân Hạo còn chưa ăn xong, một bên má phồng lên quay sang hỏi hắn.
  • Chu Chí Hâm nhếch môi đưa tay chọt vào má người trước mặt. "Ăn đi."
  • —--
  • Cùng lúc đó tại một quán cafe lớn. Trần Diệp ôm sấp giấy tờ không rõ là gì đi tìm bàn. Đang đi thì bỗng dưng tông phải một người, mà người kia lại quá cứng! Chỉ có mình anh té, cũng chỉ có anh thu hút mọi ánh mắt của dân tình xung quanh.
  • "...Được rồi Trần Diệp, không có quần đâu."
  • Trần Diệp lẩm bẩm.
  • Trần Diệp lấy lại tinh thần cùng vẻ mặt bình tĩnh soái ca, bắt đầu lượm mấy tờ giấy của mình lên. Nam nhân đối diện cũng cúi xuống nhặt một tờ rồi đứng hình luôn!?
  • "À này cậu gì ơi?"
  • "Anh là gì của Chu Chí Hâm?"
  • Trần Diệp chảy mồ hôi hột, sao cứ cảm thấy giống như bị người tình cũ của người ta ngang nhiên tra hỏi vậy? Nhưng người trước mặt không giống nằm dưới lắm....
  • "Tại sao anh quen Chu Chí Hâm?"
  • Trần Diệp cẩn thận hỏi trước.
  • "Tôi là anh trai của thằng bé."
  • "Tôi là quản lí của cậu ấy."
  • Nam nhân đối diện nhìn anh vẻ mặt thân thiện hơn một chút, tự giới thiệu.
  • "Chu Chí Vũ."
  • "Trần Diệp..."
  • "Lưu Minh? Thằng nhóc này làm gì em trai tôi sao?" - Chu Chí Vũ nhíu mày nhìn vào tờ giấy trên tay.
  • "A...cũng gần vậy."
  • "Cảm ơn."
  • Chu Chí Vũ nói xong liền trả lại tờ giấy cho anh rồi quay người đi. Trần Diệp ngơ ngác chẳng hiểu gì, tự dưng tông vào một tên đẹp trai kì lạ. Đã thế còn là anh trai của Chu Chí Hâm, rồi tự nhiên được cảm ơn. Thế nhưng nghe giọng điệu của người kia, có vẻ là một tên cuồng em trai??
  • Trần Diệp vừa đi vừa thấy cái tên Chu Chí Vũ này rất quen. Thế nhưng lại không nhớ rốt cuộc gặp ở đâu rồi. Càng không ngờ cái tên này sẽ gắn liền với anh suốt về sau.
  • —--
  • Mấy tuần sau đó tiến độ quay phim vẫn như bình thường diễn ra. Thoáng chốc đã quay được hơn nửa bộ phim. Mặc dù thời gian khá đủ để dần quen với một số chuyện. Nhưng Tô Tân Hạo vẫn bất lực với một thứ.
  • Vào cảnh quay của ngày hôm nay, là lần đầu tiên Tạ Tuy thổ lộ với Tống Dụ. Cả hai ngồi vào vị trí chuẩn bị, chỉ sau tiếng hô của đạo diễn liền lập tức vào vai.
  • Trong lớp học, thiếu niên nằm trên bàn nghiêng đầu đón ánh chiều tà chiếu rọi qua khung cửa. Hai mắt nhắm lại tựa như đang ngủ một giấc yên bình.
  • Giờ tan trường cuối năm lẽ ra mọi người đã về hết rồi. Thế nhưng tiếng mở cửa vang lên báo hiệu vẫn còn người. Tạ Tuy chậm rãi tiến lại, kéo lấy cái ghế phía trước bàn cậu ra rồi ngồi xuống.
  • Anh cũng nghiêng đầu nằm cạnh bên cậu, hai mắt ôn nhu nhìn người trước mặt. Tống Dụ trong lòng hồi hộp bởi hơi thở người kia quá gần. Mặc dù trái tim không mạnh khỏe nhưng lại như đang đập rất mãnh liệt. Giống như nó không hề thiếu sức sống.
  • "Bạn học nhỏ...."
  • Tô Tân Hạo đợi mãi vẫn chưa thấy hắn nói tiếp tưởng hắn quên thoại rồi mới khẽ nhắc nhở. Dù sao cảnh này cũng không quay mặt cậu.
  • "Có thích tôi không?"
  • Người đối diện dường như đợi được điều mong muốn mới cong khóe môi đáp.
  • "Thích."
  • "...."
  • Đinh đạo diễn cũng tưởng hắn quên lời liền hô cut.
  • "NG rồi, làm lại đoạn cuối. Thoại quan trọng như vậy mà cậu cũng quên được."
  • Ai cũng cười như động viên tinh thần cho Chu ảnh đế, cái lỗi này ai cũng bị thôi mà. Thế nhưng sau cảnh NG lại chỉ là một màn âm mưu của Chu Chí Hâm.
  • Dù đã xong cảnh quay nhưng Tô Tân Hạo vẫn nằm im trên bàn học, cậu úp mặt xuống che đi sự bối rối trong ánh mắt. Chu Chí Hâm hắn lại chơi xấu, lúc nào cũng có thể khiến cậu loạn lên. Là trong lòng loạn.
  • Bỗng, cái lạnh áp lên má, Tô Tân Hạo ngẩng đầu lên nhìn. Chu Chí Hâm đứng trước mặt đưa cho cậu một chai nước, vẻ mặt cực kì chính trực nói.
  • "Ban nãy tôi quên thoại."
  • "...."
  • Tô Tân Hạo nhận lấy chai nước, không vì thế mà nét mặt bớt chút nhăn nhó. Quên thoại cậu cũng giúp rồi, hắn còn cố ý....tức chết bạn nhỏ! Không thể thính tùy tiện như vậy được đâu Chu ảnh đế!
  • "Giận rồi?"
  • Chu Chí Hâm đặt cằm lên bàn ngồi trước mặt cậu hăng hái hỏi. Biết người ta giận mình lại còn vui vẻ ra mặt.
  • "Không có."
  • Tô Tân Hạo thấy khoảng cách quá gần vội né ra.
  • "Nếu giận có thể trả thù tôi."
  • Tô Tân Hạo nhìn hắn hơi hơi thích thú. Trả thù Chu ảnh đế, nghe có vẻ là một loại chuyện thú vị. Thế nhưng Chu Chí Hâm toàn giở trò lưu manh với cậu...lẽ nào cậu cũng lưu manh với hắn? Nghĩ có chút không ổn, Tô Tân Hạo dập tắt luôn ý chí trả thù vừa nhen nhóm.
  • Trong lòng nhoi nhói nhận ra, mình lực bất tòng tâm với người này.
  • Đinh đạo diễn từ xa tiến lại chỗ hai người thông báo.
  • "Cũng sắp năm mới rồi, chúng ta đi chơi một chuyến, nghỉ lễ ba ngày rồi quay tiếp."
  • "Đi chơi?"
  • Chu Chí Hâm hai mắt dường như sáng lên hỏi.
  • "Ừ, hai người nhớ chuẩn bị đồ."
  • "Cảm ơn đạo diễn."
  • Hai bạn nhỏ lễ phép nói làm Đinh đạo diễn mát trong lòng nhiều chút.
  • —---
  • Tối đó Tô Tân Hạo ra ngoài mua ít đồ cho chuyến đi chơi ngày mai. Lần này đi cũng kéo dài vài ngày liền mua nhiều một chút.
  • Cậu vừa đi vừa theo dõi chút tin hot trên mạng xã hội. Tay lướt lướt một hồi vô tình đọc được một bài viết, số lượng bình luận cực kì khủng bố. Bàn chính sách quốc gia cũng không bằng số chữ trong này ghép lại.
  • Tô Tân Hạo hai năm đạt được danh hiệu ảnh đế, lẽ nào là người tiếp nối của Chu Chí Hâm? Nếu là như vậy hai người bọn họ ai hơn ai đây?
  • Fan 1: Hai người này kẻ chín người mười. Không nên so sánh. Mà nên ship họ với nhau!
  • Fan 2: Đương nhiên là Tô Tân Hạo hơn rồi! Cậu ấy còn trẻ, sau này soán ngôi Chu Chí Hâm là bình thường.
  • => Fan 3: Tuy Tô Tân Hạo cũng rất đẹp trai nhưng Chu Chí Hâm mới tài năng hơn!
  • => Fan 4: Tô Tân Hạo tài năng hơn!
  • => Fan 5: Chu Chí Hâm mới đúng!
  • => Fan 6: Trong khi các người ngồi đây cãi nhau coi ai hơn ai thì biết đâu hai anh ấy đang tình tứ với nhau.
  • => Fan 7: Bọn họ đang đè nhau??? Đừng khiến tôi phải tưởng tượng nữa! Nếu tôi thiếu máu thì cô phải chịu trách nhiệm rồi.
14
Chương 10: Trêu chọc